Đêm lang thang trên đường lạnh giá, hoài niệm về mùa đông

Đêm lang thang trên đường lạnh giá, hoài niệm về mùa đông

Tôi đạp xe đi vòng quanh khu công nghiệp trên những con đường thẳng tắp có những cơn gió mùa đang thi nhau tát vào người đi ngoài đường lang thang giống tôi. Trời lạnh dần về đêm, cái cảm giác của bầu trời như choáng ngập trái tim tôi "rét đến run người". Vậy là trời đã vào đông thật rồi

Không biết đã bao lần rồi tôi cảm nhận được cái lạnh của trời Cao Bằng quê tôi nhưng chắc hẳn đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được hết cái giá lạnh ở nơi xa quê này!. Từng đợt gió lướt qua mặt nước làm gợn sóng lăn tăn, phía bên kia cầu vượt là những ánh đèn len lói cùng những đoàn xe SAMSUNG đang chở nhân viên đi làm (ca đêm). Quay trở lại khu chợ Kí Túc nơi tôi đang trọ trên chiếc xe đạp, vẫn những đoàn xe của công ty thêm vào đó là dòng người tấp nập đi trên vỉa hè, lâu lâu thấp thoáng những bóng tình nhân sánh bước bên nhau, tôi đứng đây mà thấy lòng hiu quạnh quá!.

Tôi nhớ lại mùa đông năm trước, tôi cùng mọi người đón mùa Noel đầu tiên, cái lần đầu tiên tôi biết đến Noel là gì, lần đầu tiên tôi biết được ý nghĩa của mùa Noel và cũng là lần đầu tiên tôi sống xa với mái ấm của gia đình mình. Nhưng lúc đó đối với tôi cuộc sống hiện tại làm tôi quên đi quá khứ, tôi đã quên đi nỗi nhớ nhung của mình và chỉ biết sống vì hiện tại, chỉ biết sống cho những khát khao của tâm hồn trẻ thơ mới lớn, chỉ biết sống cho những thú vui trong cuộc sống hàng ngày. Cũng chính vì vậy mà tôi nào cảm nhận được cái giá lạnh của mùa đông. Mặc dù hồi đó lạnh hơn bây giờ nhiều lắm, ngày nào cũng có sương mù dày đặc,che kín đến nỗi những bạn nào đi làm đêm mà tan ca làm vào khoảng 5->6 giờ sáng còn không nhìn thấy cả đường đi...

Tôi chợt bừng tỉnh và nhìn về hiện tại, tôi đang đứng đây giữa những dòng người qua lại trên đường ai ai cũng cười nói vui đùa, chỉ có mình tôi, mình tôi là chạy theo những suy nghĩ bâng quơ của mình. Tôi đã hiểu được thế nào là lạnh: " Lạnh vì trời lạnh" nhưng lạnh hơn vẫn là tâm hồn tôi trống trải. Từng dòng ký ức hiện về buồn vui lẫn lộn như tất cả mọi thứ quanh tôi.

23 giờ 35 phút, vẫn ngồi đây để viết lên những dòng tâm sự không biết tỏ cùng ai. chợt có tin nhắn báo từ zalo gửi đến từ một người bạn:

-NT: Giờ này vẫn chưa ngủ sao?. Cưa em nào mà ghê quá vậy?

-Yukenz: Giống ai đó chưa thèm ngủ để đợi tôi trả lời tin nhắn đấy thôi!

😅😆😆😆😆😆😆😅😅😅😅😅☺☺

..............

Rồi tiếp theo đó là những tin nhắn qua lại cho đến khi cả hai đứa cùng chìm vào giấc ngủ sâu của ngày nghỉ kíp...

← Quay lại danh sách